🌿 BẠN ĐÃ SỐNG HOÀ BÌNH VỚI CHÍNH MÌNH CHƯA? 🌿
Có người nói với tôi rằng tính cách cậu ta đối lập lắm. Hôm nay có thể thích, ngày mai có thể ghét. Hay là tư tưởng luôn đấu tranh với nhau, giữa chọn và buông. Giữa tốt và xấu. Giữa sôi động và bình yên... Cứ thế, xáo trộn!
Chẳng biết các cậu thế nào? Nhưng tôi thì hoà bình cả hai thế giới nội quan.
Tôi là kiểu người thích được tận hưởng tất cả mọi thứ trọn vẹn. Bạn thấy tôi nội tâm nhưng tư tưởng tôi hướng ngoại, phóng khoáng và tự do.
Bởi vậy mà tôi lựa chọn được sống trọn vẹn giữa sự đối lập, dung hoà và hưởng thụ nó. Tôi sống đủ cả sự nghịch lý trong con người. ( Nhưng đừng lầm tưởng với việc sáng nắng chiều mưa nhé! )
Bởi vậy mà tôi lựa chọn được sống trọn vẹn giữa sự đối lập, dung hoà và hưởng thụ nó. Tôi sống đủ cả sự nghịch lý trong con người. ( Nhưng đừng lầm tưởng với việc sáng nắng chiều mưa nhé! )
Nếu muốn sống đủ cả, phải bình ổn.
Vd như về công việc tôi hướng ngoại, muốn giao thiệp rộng, muốn quen biết học hỏi nhiều người. Thích đi học, thích kết giao. Cũng không ngại ngùng lắm khi đứng trước đám đông nếu đó là đám đông của công việc.
Còn sau đó thì lại thích một mình hưởng thụ không gian riêng.
Còn sau đó thì lại thích một mình hưởng thụ không gian riêng.
Thích ngồi cà phê yên tĩnh hay uống trà bình yên đọc vài cuốn sách nhưng cũng có thể nhâm nhi ly rượu mạnh ở trong một band nhạc nào đó.
Thích bình yên quanh quẩn vài góc phố quen, đeo tai phone nghe vài bản nhạc nhẹ, nhưng cũng có khi một mình gieo vào chốn đông người, nghe cái thể loại sôi động...
Tôi sẽ chia nhỏ việc mình muốn làm. Và khi đã làm thì một phần tính cách còn lại sẽ nằm gọn gàng ngoan ngoãn. Chúng không đấu tranh.
Tôi không phải kiểu người tưởng nội tâm là sẽ uỷ mị, buồn bã. Riêng tôi thì, nỗi buồn khi biết cách tận hưởng cũng trở nên thi vị. Nỗi buồn khi một mình làm cho tôi thêm yên bình. Có cảm hứng hơn cho cuộc sống này.
Nếu bạn hỏi tôi đã từng có chuyện gì làm khiến tôi buồn? Thì tôi sẽ nói là tất cả. Đúng là đã từng trải qua vài cơn giông bão, nhưng suy cho cùng nhờ có giông bão mà tôi hiểu đc cảm giác của bình yên, biết cách tự tạo cho mình niềm cảm hứng xung quanh nó.
Chúng ta thường hạnh phúc ở một điều mà không phải ai cũng nhận ra. Hạnh phúc không phải ở người luôn được bình yên. Nhiều người thấy một người khác sống vui vẻ, gia đình tốt, công việc thuận lợi, tất cả đều bình yên thì cho rằng họ mới là người hạnh phúc. Rồi cho rằng những khổ đau của mình là bất hạnh. Thực ra hạnh phúc ở chỗ, bạn cảm nhận như thế nào sau những khổ đau. Nếu nghĩ đó là bất hạnh thì mãi bất hạnh. Nếu nghĩ đó chỉ là vài chút gia vị thì cuộc sống của chính bạn đã trở nên nhiều màu sắc hơn rất nhiều... Có món ăn nào ngon khi chỉ có 1 vị duy nhất?
Tôi thế đấy, đôi khi còn thèm cảm giác đc buồn ấy chứ. Buồn vu vơ, buồn nhẹ nhàng, buồn đẹp đẽ,... Bởi thế nên, khi đã quen với nỗi buồn và sống hoà bình với nó, các bạn ạ! Chẳng có thương tổn nào đáng giá để bạn giết đi chính mình.
Và, nhiều người đôi khi cũng tưởng rằng tôi có chút buồn, nhìn cả người toát ra một vẻ buồn. Thì có lẽ tôi không có niềm vui.., Nhưng sự thật là tôi vui khi lúc vui, và tôi cũng vui được cả khi mình buồn. Không biết có ai đó giống tôi, nhưng chỉ cần là khi tôi đang làm việc tôi đam mê, hay đang hưởng thụ không gian riêng của mình sẽ điên cuồng vì những thứ mình thích ý. Có thể k thể hiện ra nhưng ngồi trong nó mà tâm hồn phát ra một năng lượng hạnh phúc mà chỉ mình hiểu đc. Đó là hạnh phúc thực sự! Hạnh phúc với chính mình là hạnh phúc lớn nhất lâu bền nhất. Chứ đừng chỉ hạnh phúc bởi chất xúc tác và những lý do.
Và, nhiều người đôi khi cũng tưởng rằng tôi có chút buồn, nhìn cả người toát ra một vẻ buồn. Thì có lẽ tôi không có niềm vui.., Nhưng sự thật là tôi vui khi lúc vui, và tôi cũng vui được cả khi mình buồn. Không biết có ai đó giống tôi, nhưng chỉ cần là khi tôi đang làm việc tôi đam mê, hay đang hưởng thụ không gian riêng của mình sẽ điên cuồng vì những thứ mình thích ý. Có thể k thể hiện ra nhưng ngồi trong nó mà tâm hồn phát ra một năng lượng hạnh phúc mà chỉ mình hiểu đc. Đó là hạnh phúc thực sự! Hạnh phúc với chính mình là hạnh phúc lớn nhất lâu bền nhất. Chứ đừng chỉ hạnh phúc bởi chất xúc tác và những lý do.
Có người nhìn vui thật ấy nhưng khi giông bão đến mới vội vàng gói ghém tâm hồn - nhưng chẳng đủ rộng để chứa, cuối cùng suy sụp mộng mị với những cơn đau....
Cuối cùng, nếu ai đó còn chưa hiểu mình, hãy thử cố dung hoà hai thế giới bên trong. Đừng để chúng đấu tranh. Và cũng hãy thử cảm nhận nỗi buồn... Rồi bình yên, an nhiên sẽ tới ! 🌿
Nhận xét
Đăng nhận xét